Friday, December 09, 2005

Tâm sự !!

Trai cô đơn chưa một lần BỎ VỢ
Tìm bạn đời để chia sẻ văn thơ
Nếu đẹp đôi sẽ tiến tới chẳng chờ
Xin thành thật đừng làm tôi đau khổ
Bởi vì....
Đêm hôm qua nghe mẹ già than thở
Từng tuổi này mà chưa có con dâu
Lỡ mai đây khi mỏi gối bạc đầu
Không cháu nội tuổi già thêm hiu quạnh
Thấy mẹ buồn lòng anh đau như cắt
Nên quyết lòng đi kiếm "ghệ" mau mau
Xả thân trai ở giữa chốn vàng thau
Mười Hai bến nước trong nhờ đục..........CHẠY
Anh đùa mà, em đừng có áy náy
Anh rất ga lăng, tử tế, đàng hoàng
Hồi xa xưa cũng có lúc đi hoang
Nay tu tỉnh, ăn chay nhưng NGỦ MẶN

Tuesday, May 10, 2005

CHA ĐÀNG NGOÀI, MẸ Ở ĐÀNG TRONG

CHA ĐÀNG NGOÀI, MẸ Ở ĐÀNG TRONG
Xuân Diệu
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Ông đồ Nghệ đeo khăn gói đỏ
Vượt đèo Ngang, kiếm nơi cần chữ.
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Hai phía đèo Ngang: một mối tơ hồng.
Quê cha Hà Tĩnh đất hẹp khô rang,
Đói bao thuở, cơm chia phần từng bát.
Quê mẹ gió nồm thổi lên tươi mát.
Bình Định lúa xanh ôm bóng tháp Chàm.
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Ông đồ nho lấy cô làm nước mắm.
Làng xóm cười giọng ông đồ trọ trẹ,
Nhưng quý ông đồ văn vẻ giỏi giang.
Bà ngoại nói: tôi trọng người chữ nghĩa,
Dám gả con cho cách tỉnh, xa đàng.
Tiếng đàng trong, tiếng đàng ngoài quấn quít
Vào giữa mái tranh, giường chõng, cột nhà.
Rứa, mô, chừ? cha hỏi điều muốn biết.
Ngạc nhiên gì, mẹ thốt: úi chui cha!
Con trong võng êm lành kêu kẽo kẹt
Ru tuổi thơ theo hai điệu bổng trầm.
Mẹ thảnh thót: Qua nhớ thương em bậu;
Cha hát dặm bài Phụ tử tình thâm
Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong.
Muốn ăn nhút, thì về quê với bố.
Muốn ăn quýt, ăn hồng, theo cha mày mà về ngoài đó,
Muốn uống nước dừa, ăn xoài chín đỏ,
Muốn ăn bánh tét, bánh Tổ,
Thì theo tao, ở mãi trong nàỵ
***
Đội ơn Thầy, đội ơn Má sinh con.
Cảm ơn Thầy vượt đèo Ngang bất kể!
Cảm ơn Má biết yêu người xứ Nghệ:
Nên máu con chung hòa cả hai miền.

CA TỤNG

CA TỤNG
Xuân Diệu
Trăng, vú mộng đã muôn đời thi sĩ
Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầy;
Trăng, hoa vàng lay lắt cạnh bờ mây;
Trăng, đĩa ngọc giữa mâm trời huyền bí;
Trăng, vú mộng đã muôn đời thi sĩ
Giơ hai tay mơn trớn vẻ tròn đầỵ
Trăng, nguồn sương làm ướt cả gió hây,
Trăng, võng rượu khiến đêm mờ chếnh choáng !
Ngươi ám ảnh hương thơm bằng ánh sáng,
Ru màu êm, mà gọi thức lòng ngây;
Trăng, nguồn sương làm ướt cả gió hây,
Trăng, võng rượu khiến đêm mờ chếnh choáng !
Trăng thánh thoát, hoạ đàn tơ lấp loáng,
Trăng nghiêng nghiêng, suy nghĩ chuyện ưu phiền;
Ngươi làm ma, rồi ngươi lại làm tiên;
Ngươi tạo lập những đền đài mỏng thoáng;
Trăng thánh thoát, họa đàn tơ lấp loáng,
Trăng nghiêng nghiêng, suy nghĩ chuyện ưu phiền ...
Ngươi là trăng, hỡi trăng dẹp bình yên;
Hỡi trăng đẹp, ngươi là trăng náo nức;
Ngươi hay khóc, ngươi không cần sự thực,
Nhớ thương luôn, nên mắt có quầng viền,
Ngươi là trăng, hỡi trăng đẹp bình yên,
Hỡi trăng đẹp, ngươi là trăng náo nức.
Rừng xõa tóc để ngươi thành chiếc lược;
Biển nhân ngươi thành ức triệu vòng khuyên;
Gió căng ngươi trên những cánh buồm thuyền;
Người định nhịp cho sóng triều xuôi ngược;
Rừng xõa tóc để ngươi thành chiếc lược;
Biển nhân ngươi thành ức triệu vòng khuyên ...
Trăng của xa xôi, trăng của hão huyền,
Ngươi vĩnh viễn như lòng trăng, ý gió;
Trăng của mắt, trăng của hồn rạng tỏ,
(Trăng rất trăng là trăng của tình duyên)
Trăng của xa xôi, trăng của hão huyền,
Trăng, vú mộng của muôn đời thi sĩ

CHỈ Ở LÒNG TA

CHỈ Ở LÒNG TA
Xuân Diệu
Chỉ là gió, nhưng lòng tôi thả bướm
Thêm phất phơ cho hơi thở vừa hiền
Chỉ là trăng, nhưng tôi thấy thần tiên
Như tuyệt diệu: bởi hồn tôi xanh quá
Và người ấy vẫn như bao kẻ lạ
Cũng sắc hương, là lụa, cũng dung nhan
Chỉ là tình; nhưng tôi rất mê man
Gồm vũ trụ gửi nơi hình cẩm thạch
Cuộc đời cũng đìu hiu như dặm khách
Mà tình yêu như quán trọ bên đường
Mái tranh tàng đỡ rét một đêm sương
Vò nước lã mát xoàng đôi buổi nắng
Nhà quê kiểng có đâu cơm gạo trắng T
hân lữ cô, đừng giận quán tranh nghèo
Ta chỉ giàu những của sẵn mang theo
Giữa hiu quạnh, được nghỉ nhờ đã quý
Thiên đường cũng ở trong rương hành lý
Muốn say sưa, phải đem sẵn rượu nồng
Muốn êm đềm, phải có sẵn gối bông
Muốn mơ mộng, phải sẵn trầm, sẵn nhạc
Tôi vốn biết cuộc đời thường đạm bạc
Nên mang theo từng suối rượu, nguồn tình
Đem mến yêu làm cho cảnh thêm xinh
Cứ phong nhã để cho người bớt tục
Để lây lửa chuyển những lòng giá đúc
Phải ấm lên vì bắt chước tôi nồng
Để bừng tia trong những mắt tê đông
Và gợi nhịp khiến hồn lười phải thức
Để giục tiếng chim của niềm rạo rực
Để thay cánh rụng của nỗi phai tàn
Để tươi cười mà âu yếm nhân gian
Tôi có sẵn một mặt trời giữa ngực ....

CHÉN NƯỚC

CHÉN NƯỚC
Xuân Diệu
Em cho anh chén nước
Anh biến thành rượu nho
Rượu triền miên mộng ước,
Rượu nồng nàn thơm tho
Cái men trong mắt em
Anh để vào chén nước;
Hương hơi thở của mình
Đã hóa thành rượu chuốc.
Anh thêm vào chén nước
Rượu cất của hồn anh,
Rượu cười sao lấp lánh
Như ánh mắt trời xanh.
Ôi! Chén rượu ân tình
Từ bình minh sự sống
Rót mãi tới vô cùng
Của cuộc đời lồng lộng.
Anh lại nâng chén nước
Mời em nhắp môi cho
Em ơi, đừng uống hết
Kẻo say chết bây giờ.

CÓ EM

CÓ EM
Xuân Diệu
Có em tồn tại trên đời
Cho anh còn được có người để yêu,
Thế thôi, thôi thế cũng nhiều
Em ơi! Quấn quít mai chiều được đâu.
Những gì cao đẹp thẳm sâu
Anh cho em hết, lòng đau còn gì.
Chỉ còn cái bóng anh đi.
Cái gan cái ruột tình si khoét rồi!
Có em trên cõi đời này
Còn là hạnh phúc vui vầy cho anh.
Em ơi! Khoẻ mạnh tốt lành
Ấm êm, vui đẹp, cho anh khỏi buồn.

DỐI TRÁ

DỐI TRÁ
Xuân Diệu
Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy
Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan?
Tất cả tôi rung rẩy tựa dây đàn
Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ,
Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ
Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu
Tôi ngỡ đà cạn hẳn trong bây lâu,
Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa
Tưởng gần tan- Yêu nhau? làm chi nữa!
Tôi vẫn biết rằng tôi chảng xứng người;
Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi;
Tôi nư chiếc thuyên như không bến đỗ;
Tôi là một con chim không tổ,
Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi,
Nhặt nụ cười thiên hạ, than ôi,
Để tự nhủ :"ta được yêu đấy chứ".
Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ
Mãi mãi yêu, nhưng giấu giếm luôn luôn;
Mà người thì, lơ đãng, dậm trên buồn,
Bận đi hái những cành vui xanh thắm .
Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!
Hỡi lòng dạ xâu xa như vực thẳm!
Tôi biêt rằng người nói vậy cười chơi,
Tiếng đã làm tôi tê tái cả người,T
im ngừng đập, để thu hồn nghe lắng,
Máu ngừng chảy, để cho lòng bớt nặng .
Tôi biết rằng chỉ cách một ngày sau,
Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu,
Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ .
Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ
Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương .
Và như màu theo nắng nhạt, như hương
Theo gió mất, tình người đành tản mác .
Tôi sẽ trốn, thẩn thơ, ngơ ngác ,
Trái tim buồn như một bãi tha ma,
Gượng mỉm cười: " Người quên nghĩ rằng ta
Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội" .
Vì khốn nỗi! tôi vẫn còn tin mãi
Sự nhầm kia; tôi không thể không yêu .
Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều:
Khi người nói, tiếng người êm ái quá ...
Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa,
Tay vô tình gây một đám cháy to:
Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò,
Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm
Đương rạo rực, thì thào, rối rắm
Ngập lòng tôi- Mà ai ngó tới đâu:
Tôi điên cuồng, tức nhiên phải khổ đau,
Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!
Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lặng lặng
Chịu mối tình gây hại bởi tay ai,
Không cầu xin, không trách móc, vì-ôi!
Tôi chẳng biết làm sao cho lòng cứng cỏi
Cứ như thế cho đến giờ đen tối
Hoa ái tình chung phân đáo hồng khô,
Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ
Đã chung phận của tro tàn bếp lạnh
Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh,
Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui .
Không thấy người bằng không thấy mặt trời,
Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới
Của sầu tủi . Nhưng, hỡi người yêu hỡi!
Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi;
Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi,
Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại .
Và mơn trớn cả một kho ân ái,
Tôi một mình đối diện với tình không
Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng .

DỖI

DỖI
Xuân Diệu
Mặt trăng anh trả cho trời
Vườn hoa anh trả cho người tới thăm
Hồ Tây chiều ấy mưa dầm
Anh xin trả lại cho năm tháng dài
Nhìn em trong phút giây thôi
Mà anh đã ngỡ đất trời buồn tênh
Cõi đời anh thấy nhạt thênh
Tưởng anh không được cùng em chung nhìn

TRĂNG SÁNG

TRĂNG SÁNG
Xuân Diệu
Anh đứng cửa sổ trước
Thấy cành gió đưa nhau
Anh đứng cửa sổ sau
Thấy cây long não sáng
Biết là trăng giữa cỏ
Rải những cọng rơm vàng
Biết là trăng trên trời
Đang rắc hoa liền cánh.
Những khi em ở gần
Hai ta vui ngày tháng
Anh mải thơ quên trăng.
Em nhắc anh:"Trăng sáng"
Anh bồi hồi vui sướng
Hiểu tình em vẫn đầy
Vẫn nhớ trăng hò hẹn
Vẫn một vầng đắm say.
Nay em đang ở xa
Anh nhắc em : "Trăng sáng"
Anh gọi em: "Trăng ngà"
Đứng bồi hồi canh vắng

ÁO EM

ÁO EM
Xuân Diệu
Áo em để lại dáng hình
Treo trên mắc áo cho mình thấy thương
Đôi vai nho nhỏ bình thường
Khuỷu tay áo gợi hình xương tay gầy .
Sờn sờn đôi chỗ đâu đây .
Áo em nhuộm chắc, xanh tày biển xa,
Mấy khuy cúc áo thật thà .
Ngắn rồi - em để về nhà mặc thêm .
Áo nhìn anh thật thương em
Hiểu còn gian khổ cho nên tay gầy .
Áo em gần với anh thay !
Những khi khoai sắn là ngày cùng nhau .
Áo em thoang thoảng hoa câu
Áo em say đắm một màu trầm hương
Áo em ngày nhớ đêm thương
Áo em chín nắng mười sương anh chờ

Monday, May 09, 2005

TẶNG THƠ

TẶNG THƠ
Xuân Diệu
Đây dây thơ e ấp đã lâu rồi
Chìm trong cỏ một vườn hoa bỏ vắng
Lòng tôi đó, một vườn hoa cháy nắng
Xin lòng người mở cửa ngó lòng tôi
Từ ngàn xưa, người ta héo, than ôi !
Vì mang phải những sắc lòng tươi quá .
Tôi không biết, không biết gì nữa cả,
Chỉ yêu nhiều là tôi biết mà thôi .
Hãy để yên tôi dệt thắm tên người
Ai lý luận với ân tình cho đáng !
Trời reo nắng thì chim reo tiếng sáng !
Xuân có hồng thì tôi có tình tôi .
Tiếc nhau chi, mai mốt đã xa rồi;
Xa là chết; hãy tặng tình lúc sống .
Chớ chia rẽ dễ gì ta gặp mộng !
Những dòng đời muôn kiếp đã chia trôi .
Chính hôm nay gió dại tới trên đồi;
Cây không hẹn để ngày mai sẽ mát;
Trời đã thắm, lẽ đâu vườn cứ nhạt ?
Đắn đo gì cho lỡ mộng song đôi !
Tôi gởi lòng tôi, tôi gởi hồn tôi
Không giấu giếm, như một con đường thẳng.
Lá hơi úa, và mùi hoa hơi đắng,
Đây dây thơ tôi đã rứt vì người

ĐÁNH EM ĐAU

ĐÁNH EM ĐAU
Xuân Diệu
Có khi vò một cành hoa
Bỗng lên hương mới như là đậm sâu .
Anh không vò nát em đâu
Nhưng anh có lúc đánh râù lòng em
Muốn cho em khổ, em phiền,
Đánh đau em để bắt đền sầu anh

ĐƠN SƠ

ĐƠN SƠ
Xuân Diệu
Em nói trong thư: "Mấy bữa rày,
Sao mà bươm bướm cứ đua bay;
Em buồn em nhớ, chao ! em nhớ !
Em gọi thầm anh suốt cả ngàỵ
Ngoài ấy vui không, anh của em ?
Trong này đã có nắng vàng êm;
Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa,
Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im.
Mùa xuân khó chịu quá đi thôi !
Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi,
Chim hót xui em nghe quạnh quẽ:
Hay là anh đã bỏ em rồi ?
Ồ ! mới nghiêng mình xem nước trong,
Vui mừng em thấy má em hồng ...
Em tôi ăn nói vô duyên quá !
Em đốt lòng anh, em biết không ?

XA CÁCH

XA CÁCH
Xuân Diệu
Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn .
Em xích gần thêm một chút: anh hờn .
Em ngoan-ngoãn xích gần thêm chút nữa .
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội-vã
Đến kề anh, và mơn-trớn: "Em đây !"
Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay .
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm !
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu !
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin-tưởng: chung một đời, một mộng.
Em là em; anh vẫn cứ là anh .
Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật .
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em.
Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ .
Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ .
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực ...
Hãy sát đôi đầu ! Hãy kề đôi ngực !
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài !
Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt !
Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say-sưa, anh sẽ bảo em rằng :
"Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm !"

CẢM XÚC

CẢM XÚC
Xuân Diệu
Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây,
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây,
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến.
Đây là quán tha hồ muôn khách đến;
Đây là bình thu hợp trí muôn hương;
Đây là vườn chim nhả hạt mười phương,
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc....
Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc;
Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm :
Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm ...
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ ...
Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ,
Nghìn trái tim mang trong một trái tim
Để hiểu vào giọng suối với lời chim,
Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động.
Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng;
Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời :
Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi;
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ ...
Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ,
Mà vạn vật là muôn đá nam châm;
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm,
Sao lại trách người thơ tình lơi lả .

Dại Khờ

Dại Khờ
Xuân Diệu
Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng tùy nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngõ
Đến khi hay gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kềm chế dây cương
Người ta khổ vì lui không được nữa
Những mắt cạn cũng tưởng rằng sâu chứa
Những tim không mà tưởng tượng tràn dầy
Muôn nghìn đời tìm co dõi sương mây
Dấn thân mãi dể kiếm trời dưới dất
Người ta khổ vì chen ngõ chật
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào
Rồi bị thương người ta giữ gươm đao
Không muốn chữa không muốn lành thứ độc...

HẸN HÒ - Xuân Diệu

HẸN HÒ
Xuân Diệu
Anh đã nói, từ khi vừa gặp gỡ:
"Anh rất ngoan, anh không dám mong nhiều.
Em bằng lòng cho anh được phép yêu
Anh sung sướng với chút tình vụn ấy"
Em đáp lại: "Nói gì đau đớn vậy!
Vừa gặp anh, em đã mến rồi
Em phải đâu là ngọn nước trôi xuôi:
Chưa hi vọng, sao anh liền thất vọng?"
Lời nói ấy về sau đem gió sóng
Cho lòng anh đã định chỉ yêu thôi
Anh tưởng em đã là của anh rồi.
Em mắc nợ, anh đòi em cho được.
Ðấy, ai bảo em làm anh mơ ước!
Lúc đầu tiên, anh có mộng gì đâu!
Tưởng có nhau ai ngờ vẫn xa nhau,
Em ác quá! Lòng anh như tự xé./.